中文Tiếng ViệtEnglish

 

Chúa không điếc, Chúa không câm


      Tôi vô cùng tức tối chạy ra khỏi nhà trong cái lạnh nhức nhối của mùa đông, nhưng lòng tôi không lạnh mà cơn giận giữ dường như làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao. Khi tôi nhìn thấy những bất công trong cuộc sống, lòng tôi không thể yên. Tôi đã vô cùng tức giận và rồi lại vô cùng đau khổ. Tức giận vì tại sao những kẻ lười biếng, ích kỉ suốt ngày chỉ biết lo cho bản thân lại có vẻ sống rất thanh thản, còn những người chăm chỉ nỗ lực thì nhận lại là sự trách mắng của người khác. Tôi cũng muốn trở nên một kẻ ích kỉ để trả thù đời, nhưng tôi không làm được và rồi tôi lại đau khổ. Tôi không chấp nhận được và lòng hận thù làm cho mái tóc đen của tôi chỉ qua vài đêm đã biến thành bạc trắng. Tôi nghĩ nghĩ rất nhiều, nghĩ đến phát điên cuồng gặp ai cũng chỉ muốn báo oán. Qua một thời gian tôi chợt nhận ra, mọi người cũng giống tôi chỉ thích ở cạnh những người tích cực và rồi những người bạn thường nghe tôi oán trách cũng chẳng buồn nghe nữa, họ cũng mệt rồi. Tôi chợt nhận ra Lời Chúa nói ai nên như con trẻ thì sẽ được vào nước trời. Vâng trẻ nhỏ chẳng nghĩ nhiều như vậy, nếu tôi tình nguyện làm thì tôi làm, còn không thì thôi. Chúa ban cho tôi khả năng nhận ra sự việc thì Chúa cũng mong tôi đáp trả nhiều hơn. Còn những người khác lòng ích kỉ đã là một thiệt thòi của họ. Họ lười có biện pháp nên có thể qua mặt được người khác nhưng cuộc sống như vậy có phải là tốt nhất? 
     Từng cơn gió lạnh như tát vào mặt tôi, những ngọn đèn đường như làm tôi tỉnh ngộ. Tôi thưa cùng Chúa: “ Lạy Chúa, con sai rồi”. Vâng con đã tức tối vì con nghĩ Chúa mù rồi, Chúa không thấy sự nỗ lực của con và sự ích kỉ của kẻ khác. Con đã sai, con quên rằng Đấng Toàn Năng tác thành lên muôn vật, lại không có mắt sao? Ngài biết hết nhưng Ngài tôn trọng sự tự do của mỗi con người, và Ngài cũng muốn nói với con, ngày hôm nay con vì sự yếu đuối của người khác mà chịu một chút thiệt thòi , Chúa luôn đồng hành với con, còn người khác như thế nào hãy để Chúa lo Chúa có cách của Chúa, còn con làm việc bổn phận của mình và không xét đoán. Con nghĩ Chúa mù, Chúa câm nên con mới tức giận , nhưng Chúa không phải vậy. Con thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa con phó thác tất cả cho Chúa.” Nhìn lên ngọn đèn đường hiu hắt, con nhận ra lòng mình thật thanh thản, con thật là ngốc và bất giác con chợt nhận ra đã đến lúc con phải về nhà rồi.

                  Nhẹ nhàng

  • 2023-03-07