CHUYỆN NGẮN
1.Câu chuyện chú gà con
Có một con gà nhỏ đang tìm cách phá vỏ trứng để chui ra, nó chần chừ e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng xem xét sự đời. Đúng lúc đó, một con rùa đi ngang qua, gánh trên mình chiếc mai nặng nề. Thấy thế, con gà nhỏ quyết định rời bỏ cái vỏ trứng ngay lập tức.
Sự chần chừ chỉ làm cho chúng ta ngày càng không lối thoát. Muốn thoát ly gánh nặng trên vai trong cuộc sống, nên dứt khoát ngay.
2. Giá trị của cuộc sống
Có một học trò hỏi thầy mình rằng:
Thưa thầy, giá trị của cuộc sống là gì ạ?
Người thầy lấy một hòn đá trao cho người học trò và dặn:
- Con đem hòn đá này ra chợ nhưng không được bán nó đi, chỉ cần để ý xem người ta trả giá bao nhiêu.
Vâng lời thầy, người học trò mang hòn đá ra chợ bán. Mọi người không hiểu tại sao anh lại bán một hòn đá xấu xí như vậy. Ngồi cả ngày, một người bán rong thương tình đã đến hỏi và trả giá hòn đá một đồng. Người học trò mang hòn đá về và than thở:
- Hòn đá xấu xí này chẳng ai thèm mua. Cũng may có người hỏi mua với giá một đồng thầy ạ.
Người thầy mỉm cười và nói:
- Tốt lắm, ngày mai con hãy mang hòn đá vào tiệm vàng và bán cho chủ tiệm, nhớ là dù chủ cửa hàng vàng có mua thì cũng không được bán.
Người học trò rất bất ngờ khi chủ tiệm vàng trả giá hòn đá là 500 đồng. Anh háo hức hỏi thầy tại sao lại như vậy. Người thầy cười và nói:
- Ngày mai con hãy đem nó đến chỗ bán đồ cổ. Nhưng tuyệt đối đừng bán nó,chỉ hỏi giá mà thôi.
Làm theo lời thầy dặn, sau một hồi xem xét thì anh vô cùng ngạc nhiên khi chủ hiệu trả giá hòn đá là cả gia sản hiện có. Anh vẫn nhất quyết không bán và vội về kể lại với thầy. Lúc này người thầy mới chậm rãi nói:
- Hòn đá thực chất chính là một khối ngọc cổ quý giá, đáng cả một gia tài, và giá trị cuộc sống cũng giống như hòn đá kia, có người hiểu và có người không hiểu. Với người không hiểu và không thể cảm nhận thì giá trị cuộc sống chẳng đáng một xu, còn với người hiểu thì nó đáng giá cả một gia tài. Hòn đá vẫn vậy, cuộc sống vẫn thế, điều duy nhất tạo nên sự khác biệt là sự hiểu biết của con và cách con nhìn nhận cuộc sống.
Hãy tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người và làm cho đời mình trở nên giá trị theo cách của mình.
3. Những hạt muối
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già với tâm trạng bi quan. Đối với anh, cuộc sống là một chuỗi ngày buồn chán, không có gì thú vị. Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức, chàng trai làm theo.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước:
- Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào – Chàng trai nói khi
múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
- Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát .
4. Câu chuyện cười
Mọi người trong một ngôi làng thường tìm đến một nhà thông thái để xin lời khuyên về
các vấn đề trong cuộc sống. Có rất nhiều người đến nhiều lần để than phiền về cùng một vấn đề.
Một ngày, nhà thông thái quyết định kể một câu chuyện cười và khiến tất mọi người cười phá lên.
Vài phút sau, ông kể lại câu chuyện cười đó một lần nữa nhưng chỉ có một vài người mỉm cười.
Sau đó, nhà thông thái kể lại câu chuyện lần thứ ba, nhưng không còn ai cười nữa.
Lúc đó, ông mới mỉm cười nói rằng: Bạn không thể cười khi nghe một câu chuyện cười ba lần.
Vậy tại sao bạn lại khóc vì cùng một vấn đề nhiều lần như vậy?
Sưu tập
Nhân đức đẹp nhất
Trên thiên đàng một nhóm các thiên thần báo cáo với Thượng Đế về những khuyết điểm của con người, một nhóm khác thì có nhiệm vụ bênh vực con người. Để công việc biện hộ được chính xác và thuyết phục, họ phải trải qua một khóa huấn luyện nghiêm nghặt, phải nắm chắc những nhân đức tốt đẹp của con người. Một ngày nọ Thượng đế hỏi một Thiên thần đang trong khóa huấn luyện: “ Ngươi nói cho Ta nghe , đâu là nhân đức tốt đẹp nhất của con người?”
Để làm cho Thượng Đế hài lòng, thiên thần đi khắp nơi trong nhân gian đi tìm, cuối cùng cũng tìm được đáp án. Ở một thị trấn bận rộn, một chàng thanh niên muốn nhanh chân trở về nhà, bất chợt anh ta nhìn thấy giữa đường một người già sắp bị một chiếc xe đâm trúng. Anh ta liền nhanh nhẹn vượt qua những chướng ngại , đẩy người già bình an vào lề đường, nhưng thật không may anh ta bị xe đâm chết. “Thượng đế nhìn nè, đây chính là nhân đức đẹp nhất của nhân loại. Thiên thần cho Thượng đế nhìn những giọt máu của người thanh niên, “ con thấy người thanh niên này là một người từ tâm và vô vị lợi, hy sinh mạng sống mình để cứu một người không quen biết. Con nghĩ đây là nhân đức đẹp nhất của nhân loại”. Thượng đế đồng ý rằng một người vô vị lợi và dũng cảm chết vì người khác là một nhân đức tột bậc nhưng vẫn chưa phải là nhân đức đẹp nhất.
Thiên thần lại tiếp tục tìm kiếm. Thiên thần đến một vùng quê hẻo lánh, trong một ngôi nhà đơn sơ có một người phụ nũ chuẩn bị sanh con, sau một hồi đau đớn và khó nhọc em bé đã bình an ra đời. Người mẹ gương mặt tràn đầy hạnh phúc ôm đứa con nhỏ vào lòng. Thiên thần nói: “ một tình cảm tươi đẹp ,đây chắc chắn là nhân đức đẹp nhất rồi”. Thiên thần lấy những giọt mồ hôi của người mẹ đưa về cho Thượng đế . “ Thượng đế Ngài nhìn xem người mẹ này đã trải qua đau đớn cực độ để mang lại sự sống mới, con nghĩ đây chính là nhân đức đẹp nhất của nhân loại. Thượng đế gật đầu nói: “ sự hy sinh và dâng hiến cho sự sống mới, nhất định là một nhân đức tốt đẹp, nhờ tìn yêu này mà thế giới không ngừng phát triển, nhưng đây vẫn chưa phải là nhân đức tốt đẹp nhất, con hãy thử đi tìm một lần nữa xem".
Thiên thần một lần nữa đi khắp nơi tìm kiếm. Trời đã tối , thiên thần nhìn thấy một người thanh niên gương mặt tràn đầy căm hận, hàm răng nghiến chặt, bàn tay là hai nắm đấm, gấp rút đi vào một khu rừng. Thiên thần chưa từng nhìn thấy một người tức giận như vậy. Thiên thần nghĩ đây chắc chắn không phải là nhân đức tốt đẹp mà thiên thần muốn tìm kiếm, nhưng thiên thần cũng đi theo anh ta. Thì ra anh ta anh ta vì bị oan mà phải ngồi tù nhiều năm, trong thời gian ngồi tù anh ta đã thề rằng khi ra tù sẽ đòi lại công bằng. Vừa ra khỏi tù, anh ta liền đi tìm kẻ đã ám hại anh ta để trả thù. Thiên thần nhìn thấy người thanh niên bị thù oán làm cho mờ mắt bất chợt dừng lại, cẩn thận áp sát một căn nhà nhỏ. Bên trong căn nhà là kẻ đã ám hại anh ta, từ trong căn nhà phát ra một ánh sáng ấm áp. Kẻ phạm tội đang ở bên trong ngôi nhà. Người thanh niên nhắm kĩ mục tiêu chuẩn bị giơ súng bắn. Bỗng từ ngôi nhà phát ra những tiếng cười giòn giã. Nhìn qua cửa sổ, người thanh niên nhìn thấy vợ của kẻ thù đang ôm một đứa trẻ sơ sinh xinh xắn đáng yêu, người vợ trao đứa bé cho chồng, niềm vui tràn ngập ngôi nhà. Thiên thần hồi hộp theo dõi. Thì ra họ mới kết hôn không lâu và đứa trẻ ra đời đã mang đến cho cuộc sống của họ ngập tràn hạnh phúc. Người thanh niên nhìn gương mặt người cha tràn đầy tình yêu và hạnh phúc , anh ta quyết định bỏ súng xuống, và bật khóc. Anh ta không nỡ lòng phá vỡ hạnh phúc này, anh ta nhìn họ đầy lòng thương cảm, và quyết định ra đi .
Thiên thần nói: “ Đây quả thật là nhân đức tốt đẹp nhất, nhân loại quả thật là tốt đẹp, có thể bỏ qua hận thù, tha thứ cho kẻ thù khắc cốt ghi tâm, quả thật là nhân đức tốt đẹp nhất”. Lần này Thượng đế cũng đồng ý với thiên thần.
Sưu tập
Ánh đèn
Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đã khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ mình ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do thì chị vợ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nhìn.
Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút gì đó để lót dạ đêm khuya.
Nhìn thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện trò vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm vì họ mà thắp sáng.
Sưu tập