中文Tiếng ViệtEnglish

CHIA SẺ ƠN GỌI

    TÂM TÌNH BƯỚC VÀO TIỀN TẬP
                   
  "Một điều tôi kiếm tôi xin,
 là luôn được ở trong đền Chúa tôi,
 mọi ngày trong suốt cuộc đời,
 để chiêm ngưỡng Chúa tuyệt vời cao sang,
 ngắm xem thánh điện huy hoàng."
                           (Tv 26,4)
      Ngày 6 tháng 8 năm 2021 đối với con mà nói là một ngày rất có ý nghĩa và là một ngày tràn ngập niềm vui. Giống như Samuel được Thiên chúa chọn gọi trong Thánh Điện, ngày đó con dâng lên Thiên Chúa cuộc sống, bước lên một bước mới trong hành trình ơn gọi. Bước vào nhà tiền tập, giai đoạn này giúp con có thể nghe rõ ràng tiếng Thiên Chúa chọn gọi, xác tín hơn ơn gọi Đa Minh và sống có trách nhiệm hơn bổn phận được trao, điều đó đòi hỏi con phải cố gắng mỗi ngày.
      Samuel ba lần Thiên Chúa chọn gọi vẫn không nhận ra, nhờ sự hướng dẫn của tư tế Eli sau đó Samuel đã thưa như lời tư tế Eli dạy: "Xin Ngài phán vì tôi tớ đang lắng tai nghe", ơn gọi của Samuel từ đó bắt đầu. Ơn gọi của con cũng như vậy, cũng cần có người hướng dẫn, bắt đầu ở Việt Nam lúc học tập và tìm hiểu ơn gọi thì có nữ tu Isabelle Trần Thị Kim Hường Dòng Đa Minh Tam Hiệp giúp đỡ, qua Đài Loan nhập dòng thì có nữ tu  Rosario.Chu dạy dỗ, cùng rất nhiều người đã và đang âm thầm cầu nguyện cho con.
       Thời gian chuẩn bị vào nhà tiền tập, nhà dòng có sắp xếp cho con tĩnh tâm ba ngày. Trong ba ngày đó con tạm gác lại những công việc, những suy tư để với tâm tình đơn sơ dâng lên Thiên Chúa lời cầu nguyện và tự kiểm điểm lại bản thân. Trong ba ngày tĩnh tâm, con cũng hồi ức lại hành trình ơn gọi, những khó khăn đã trải qua, nhưng hơn hết qua những khó khăn đó con thấy được tình thương của Chúa và con luôn tin tưởng rằng luôn có bàn tay Thiên Chúa dẫn dắt và làm chủ cuộc đời. Mối tương quan giữa con với Chúa càng thân mật và con càng nhận rõ tiếng gọi tình yêu của Chúa. Bước vào nhà tiền tập là cơ hội rất lớn giúp con có thể đáp trả tiếng thiên chúa gọi, nghe rõ ràng tiếng Chúa và đem lời Chúa vào cuộc sống hiện tại. "Lạy chúa, Ngài đã quyến rũ con." (Gr 20,7)
        Bước trên hành trình ơn gọi đến hôm nay con nhận thấy rất rõ chặng đường ơn gọi của con còn rất dài, nhưng con tin tưởng bản thân mình không cô đơn vì kế hoạch của Thiên Chúa đã sớm chuẩn bị trước cho con rồi, trong cuộc sống vĩnh viễn có Thiên Chúa đồng hành và luôn có chị em giúp đỡ.
         Con xin tri ân Hội Dòng đã cho con một cơ hội rất lớn để con có thể đáp trả tiếng Thiên Chúa gọi và cùng với các Soeur dâng hiến cuộc sống lên Thiên Chúa.
            Trần Thị Hòa tiền tập sinh






 ƠN GỌI LÀ MỘT HUYỀN NHIÊM

       Ơn gọi là gì? Theo tôi ơn gọi là một mầu nhiệm của Thiên Chúa. Chúa gọi tôi và ban cho tôi những ơn cần thiết để đáp lại tiếng Chúa mời gọi. Tiếng mời gọi của Ngài rất là đặc biệt, Ngài không trực tiếp gọi tên tôi, cũng không gián tiếp cho người khác gọi tôi, nhưng Ngài gọi tôi qua những biến cố tôi gặp , nhưng khoảng khắc thăng trầm , những thời gian, không gian tôi không ngờ đến.
    Tôi trở về nhà sau 7 năm sống trong đời tu, tôI cảm thấy trong tôi đầy tràn thất vọng và chán nản. Tôi không còn biết mình muốn làm gì nữa, ở nhà thì không được ( vì ba mẹ muốn tôi phải đi tu), đi tu thì cũng không xong( vì lúc đó tôi rất sợ đời tu), tôi nghĩ chắc mình chẳng thể làm gì được. Một hôm có một người bạn nói với tôi trường đại học y học dân tộc đang tuyển tình nguyện viên để đi làm việc ở những vùng sâu vùng xa, đến với người nghèo khổ, tôi cảm thấy đó quả là một việc đầy ý nghĩa, lại đúng với ngành nghề tôi thích, chắc Chúa muốn tôi làm việc này đây . Tôi chia sẻ chuyện này với ba mẹ tôi nhưng ba mẹ tôi không đồng ý với quan điểm của tôi. Càng chán nán hơn, tôi quyết định ở nhà vài tháng với ba mẹ.
        Nhưng chưa đầy một tháng sau, một Sơ dòng Đa Minh Tam Hiệp đến tìm gặp tôi và nói Sơ sẽ giới thiệu cho tôi đi một dòng mới, tôi ngạc nhiên hỏi Sơ,  tôi đâu có tu nữa đâu? ( hỏi ra mới biết là ba tôi nhờ Sơ tìm dòng cho tôi), thế là tôi miễn cưỡng đi theo Sơ.
        Với sự chán nán tôi bước đi như một người lỡ phóng lao rồi phải chạy theo lao. Sơ giới thiệu tôi đến một cơ sở Viện dưỡng lão tình thương Suối Tiên của hội dòng Đa Minh Tam Hiệp, do Sơ Hường phụ trách. Tôi được biết Sơ là Người tiếp nhận và dẫn dắt ơn gọi cho hai Hội dòng nước ngoài, dòng Đa Minh Trung Hoa ( Đài Loan) và dòng Nazaretre của Úc.
 
     Tôi đến và tìm hiểu ơn gọi dòng Đa Minh Trung Hoa  với linh đạo:  "Nói với Chúa và nói về Chúa", như lúc đầu tôi đã nói tôi đi để tránh sự than phiền của ba mẹ tôi  và  để thời gian biến đổi ý định của ba mẹ .
       Ngày 3/9 tôi chính thức tìm hiểu tại Viện dưỡng lão tình thương Suối Tiên, tại đây tôi được  Sơ Hường và các Sr dẫn dắt về đời sống cầu nguyện và đời sống làm việc . Sơ Hường nói: "Hai đời sống này không thể thiếu đối với người Tu Sĩ , vì thế người Tu Sĩ không thể có đời sống này mà lại thiếu đời sống kia và ngược lại, và hai đời sống này phải luôn ăn khớp với nhau, phải quân bình" ,Sơ còn dạy tôi rằng  "Dù có đi đâu,  ở trong nước hay ngoài nước hãy luôn luôn sống nỗ lực hết mình, Chúa trồng ở đâu thì nở hoa ở đó, đừng chịu khổ một mình, nhưng hãy chịu cùng Chúa Giêsu, với Chúa ta sẽ vượt qua mọi đau khổ".
 
     Tại đây vào mỗi buổi sáng, tôi phụ Sơ dọn vệ sinh cho các cụ, thật không thể tưởng tượng nổi, tôi vừa bước vào phòng chưa được ba giây thì tôi đã chạy vội ra ngoài ( mùi hôi không thể nào tả được , các cụ nằm liệt giường sau một đêm dài) lúc đó tôi nghĩ  mình đến đây để tu chứ đâu phải để làm việc tầm thường này. Nghĩ thế nhưng khi nhìn Sơ và mọi người vẫn ở trong đó , cần mẫn nhẹ nhàng giúp đỡ các Cụ, tôi cũng muốn thử xem sao, tôi thử ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, rồi nghiền lúc nào chẳng biết luôn. Lúc này tôi nghĩ rằng  :Đây không phải là việc tầm thường mà đó phải là việc phi thường". 
        Đúng vậy, lúc đầu tôi làm việc chưa phải vì lòng mến nên tôi luôn cảm thấy khó, thấy nặng nề. Nhưng khi đã cảm nhận được tình Chúa yêu ta thế nào thì lúc đó ta cũng có thể cho đi như vậy.
       Nhìn vào tấm gươngSơ Hường tôi cũng học hỏi được rất nhiều, năm nay Sơ đã xấp xỉ 60 tuổi , nhưng Sơ từ việc lớn đến việc nhỏ , không khi nào là không thấy Sơ, Sơ luôn nhắc nhở tôi phải trung thành trong cầu nguyện, vì chính sự trung thành trong cầu nguyện cũng giúp tôi trung thành trong các công việc bổn phận của tôi.
 
       Trong công việc Sơ luôn cho chúng tôi làm với sự sáng tạo riêng của mỗi người, chính vì thế chúng tôi luôn làm xong công việc của mình một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng, nhưng điều đáng nói nhất đó chính là sự tin tưởng của Sr đối với chúng tôi đã giúp tôi tự tin để hoàn thành những việc đó.
   Để tạo cho chúng tôi sự quan tâm đến với người nghèo, Sơ tạo cho chúng tôi cơ hội để đi thăm viếng họ vào những dịp như Noel, Tết . Những chuyến đi xa phát quà cho những người dân tộc ở Danka , Talai giúp chúng tôi được gần gũi và cảm thông  với họ hơn.
 
    Khi tôi viết bài này cũng là kỉ niệm một năm tôi đến viện dưỡng lão này, một năm chẳng phải là dài là bao nhưng đối với tôi nó chẳng ngắn chút nào, nơi đây chính là nơi dạy tôi nhiều bài học nhất, bài học cho đi và lãnh nhận, bài học chia sẻ, nhẫn lại và chịu đựng những nỗi đau cùng với người khác. 
     Trong bản kinh hoà bình của Thánh Phanxico có câu " Chính lúc cho đi là khi lãnh nhận, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân " , đúng vậy, tại nơi này tôi đã cho đi thời gian, sức khỏe nhưng tôi lại gặt hái được rất nhiều thành quả, đó chính là tình yêu, nhân đức và lòng quảng đại.
        Thời gian dần dần qua đi, bàn tay Chúa cũng nhẹ nhàng từng bước , từng bước dẫn tôi đi khiến tôi chẳng thể nhận ra những thay đổi hằng ngày quanh tôi, làm tôi quên rằng mục đích tôi đến đây vì muốn dùng thời gian để biến đổi thành kiến của ba mẹ, nhưng dường như chính tôi lại là người được biến đổi và cũng chẳng biết tự bao giờ tôi cảm thấy yêu mến ơn gọi này rồi. Điều Chúa làm đúng là chẳng ai hiểu nổi phải không ? Còn đối với tôi đó là một huyền nhiệm.
        Mặc dù bây giờ mới chỉ là bước mở đầu và phía trước còn biết bao trông gai, thử thách đang đón chờ, mặc dù trong tôi còn rất nhiều thiếu sót, những yếu đuối nhưng tôi luôn cảm nhận được ơn Chúa đã và đang biến đổi cuộc sống của tôi rất nhiều. Rất nhiều lần Ngài cho tôi được nằm nghỉ nơi đồng cỏ xanh rì của người, Ngài bồi dưỡng tôi bằng mật ong thơm mát, và cũng không ít khi Ngài cho tôi nếm thử một trút mật đắng , nhưng chính nhờ mật đắng đó đã làm cho tôi trở nên cứng cáp hơn, trưởng thành hơn và đặc biệt hơn hết là để tôi không quên chạy đến cùng Ngài.
      Có thể nói tất cả là tình yêu, mọi sự đều là nhờ tình yêu, nhờ tình yêu tôi được mời gọi dấn thân, nhờ tình yêu tôi được mọi người thương mến và nhờ tình yêu tôi có Chúa làm gia nghiệp đời đời .
       Nguyễn Thị Thái Hòa tiền tập sinh